CHÚNG TA LÀ CA SĨ

sp74-2434944_n“Từ trong con t…im, lắng nghe tiếng g…ọi.
Từ trong con t… ym, vẫn đang ngắc ng…oải ”

Ối làng nước ơi, ới quỷ thần ở cái xứ đờn ca tài tử miền tây sông nước này hãy mau mau lại đây mà nghe chúng nó: lũ trẻ con khu tập thể ĐHSP Hà Nội khóa 74 đêm nay quyết tâm biến ước mơ cháy bỏng bao ngày của chúng là trở thành những “TINH HOA QUÝ TỘC’ biểu diễn khi đại nhà hát ở Thủ Thiêm khánh thành? Không! Không phải, nhân chuyến đi du lịch tiền ga la về miền tây đầy thơ mộng, khi nghe mềnh bồi hồi bầy tỏ cảm xúc về những năm tháng học tập tại Liên Bang Nga bằng bài hát “Đôi bờ” với chất giọng Soprano rất Matscơva trên xe ôtô tương đối đỉnh thì anh bạn Hồng Kiệm nảy ra ý định đề nghị SP74 sẽ biều diễn một bài hát tập thể tại Gala của con em khu tập thể ĐHSP sẽ diễn ra tại khu du lịch Hồ Cốc, đang phấn khích nên cả bọn nhao nhao hưởng ứng, đồng tình…

Trước khi ngồi ăn trưa, mềnh trao đổi với Dương tái tìm ngay một bài hát phù hợp với chất giọng của lũ trẻ thơ vì Dương tái có giọng hát khỏe, được tôi luyện bởi nhiều đêm trốn trại đi tán gái làng khi còn trong quân ngũ, lại rất nhiệt tình và rất thích ôm mềnh. Những bài hát Dương tái đề xuất đều rất hay nhưng phải có chất giọng opera Dramatic nên chắc là bọn chúng không kéo nổi (U63 có lẻ mất rùi). Đang loay hoay thì thằng Cường lê đi ngang qua tỉnh bơ góp ý:
– Hát tập thể nên hát bài: “Kỷ niệm xưa” cho dễ hát.

Bụng đang đói, thức ăn đã bày la liệt ở trên bàn thì làm sao mà não bộ còn hoạt động cho ngon được, lại quá tin tưởng ở chiếc máy nghe nhạc luôn the thé rên rỉ trong túi quần, như trút được gánh nặng Dương tái hưởng ứng ngay:
– Ừ, được đấy, bài kỷ niệm xưa cũng hay, lại dễ hát.

Chẳng cần bàn thêm, nhanh như chảo chớp nó bỏ mềnh đứng đó, lao thẳng vào dãy bàn, hai tay xoa vào nhau, nở một nụ cười tươi với cao bồi miền tây Hồng kiệm nó trịnh trọng tuyên bố:
– Rót rượu.

Trên chuyến xe trở về khách sạn, ngồi ở hàng ghế sau Dương tái xích lại cạnh Cường Lê thỏ thẻ:
– Bài hát mày nói lúc nãy là của tác giả nào vậy? Tao tìm trong máy nghe nhạc chưa thấy.

Thằng Cường Lê đăm chiêu lẩm nhẩm một hồi rồi nói nhỏ:
– SP74.

Ngẩn tò te một lúc, thằng Dương tái bần thần rồi hét lên:
– Cái gì ? Làm gì có thằng tác giả nào là SP74, bịa hả, mày thử hát một vài câu cho tao xem nào?
– Tao không biết hát. Thằng Cường Lê ngây ngô thú nhận.

Chết mẹ tao rồi, thằng Dương tái trợn mắt nhìn Cường Lê tức tối rồi đứng phắt dậy, nó gào ầm lên trên xe:
– Ối em Thiên Hương ơi…

Ngồi ở hàng ghế trên, Nghe tiếng gọi mềnh quay đầu lại (Dương tái lúc nào cũng thích xưng anh với mềnh) thấy Cường Lê đang níu vai ấn Dương tái ngồi xuống đồng thời nó đứng lên rụt rè tuyên bố:
– Sáng nay chúng mình có bàn SP74 sẽ hát một bài tập thể trong dịp gala tại Hồ Cốc, muốn làm điều đó thì phải tập nên tôi đề nghị tối nay nếu trời không mưa thì chúng ta đi chơi ở bến Ninh Kiều để thổ lộ tình yêu và việc hát tập thể sẽ không xảy ra. Còn nếu trời mưa như lúc này thì tất cả nên tập trung ở phòng của Hùng Nguyện. chúng ta sẽ tập hát, nếu ổn thì SP 74 sẽ có một tiết mục tập thể trong gala, nếu không ổn thì coi như chúng ta cùng hát cho nhau nghe trong chuyến du ngoạn miền tây đầy kỷ niệm này và điều đó cũng thật là ý nghĩa.

Không khí trên xe lập tức huyên náo hẳn lên, Hồng Kiệm lập tức đứng dậy ôm ngay cái mũ cao bồi miền tây giả làm cây ghi ta lắc lư gảy tưng tưng, miệng đánh nhịp : chịch chình chinh…, Việt Bảo và Xuân Phương mặt tươi roi rói pha chút ngỡ ngàng, Ngọc Anh quay lại nhìn thằng Cường Lê trìu mến, phấn khởi ra mặt nó hưởng ứng liền:
– Ở nhà tập hát? Được đó ha, chớ đi bộ cả ngày rồi đêm nay lại đi nữa chắc mình chịu không nổi.

Đang lung mung suy nghĩ, vẫn nhìn vào những dòng nước chảy lai láng bên ngoài kính xe trong cơn mưa chiều thu êm ái, cái Triều Lan không phản ứng gì. Chắc tâm hồn mưa rơi của nó đang trôi về kỷ niệm đêm ba mươi tết năm xưa với chiếc đùi gà nóng ran trong tà áo… và không biết bát cháo trên bàn đêm hôm ấy có hay không có …hành ?

Buổi tối hôm ấy khi bên ngoài trời mưa như trút nước xuống bến Ninh kiều thì mười hai đứa SP74 chúng mình bắt đầu chinh phục miền đất Tây Đô đờn ca tài tử bằng những ca từ về một miển thơ ấu. Bất biết kỹ năng, chẳng thuần nhạc lý, trên nền một bài thơ tình yêu của Cường Lê về khu tập thể ĐHSP HN ngày xưa được nó rên ư ử như mèo cào để Dương tái lĩnh hội vút lên bằng giọng toner opera pha mùi thuốc lá, thỉnh thoảng lại hụt hơi mất điện giữa chừng, nhà thẩm âm Hùng Nguyện sau khi chạy ra hành lang tranh thủ rít điếu thuốc lào lại lao vào chỉnh tông và trường độ, cây ghita mồm Hồng kiệm hết chích chích, chịch chịch rồi lại chình chình… theo giọng hát bởi chẳng có đàn, triết gia âm nhạc Mai noar lúc gật gù khi lại trợn mắt lặng lẽ lắc đầu, anh bạn Tuấn đìu thấy chúng nó cãi nhau nhiều hơn hát nên tranh thủ điện về cho cô vợ yêu dặn dò chăm sóc mấy em lan trên sân thượng… Hào hứng nhất là năm cô bạn gái Xuân Phương, Triều Lan, Ngọc Anh, Việt Bảo, Thu An, dù phải đút chân vào chăn bông vì trót mặc váy ngắn nên sợ lộ hàng, chúng chăm chú nghe, hăng hái chỉnh sửa ca từ, lại phải gào to cho hợp với toner của anh Dương tái, cãi nhau ỏm tỏi nên nóng bừng bừng, thỉnh thoảng đành bẽn lẽn nhấc mép chăn lên phẩy dăm ba cái để các em… bên dưới đỡ bị hầm dừ, vẫn cười tươi thật là vui vẻ.

Và suốt đêm hôm ấy bên dòng Cái Răng, chiếc nôi của những giọng hò đờn ca tài tử. Lũ trẻ con SP74 chúng tôi ( U63 trở lên, tóc đã bạc hết cả) vẫn say sưa tự sáng tác và hát vang bài hát ngợi ca khu tập thể trường ĐHSP HN năm xưa, nơi những kỷ niệm êm đềm và tình yêu luôn hằn lên trong mỗi con tim của các thế hệ CESP của chúng ta.

Đồng hồ đã chuyển sang 0h30 sáng, Cường Lê vừa nằm xuống giường định tranh thủ ngả lưng một tý để 6h sáng mai tiếp tục hành trình chinh phục miền tây thì Hùng Nguyện nằm ở giường bên tâm sự:
– Bạn Cường à, tôi thấy ca từ bát hát của chúng mình vừa tập tương đối nuột, lời bài hát cũng xúc động nhưng không có nhạc nên giai điệu thế này rất khó tập, còn chệch choạc lắm, thằng Dương lĩnh xướng cũng chưa được vì nó không biết nhạc, chỉ được cái gào to chứ không phải là hát, chắc gala này chưa thể biểu diễn. Thôi để hôm nào về Hà Nội tôi kiếm mấy thằng em bảo chúng phổ nhạc đàng hoàng chắc sẽ hay.

Thì ra nó cũng chưa ngủ được, tâm hồn nó cũng để vào bài hát mà chúng vừa sáng tác, tốt thôi thằng này mà lo thì ổn rồi vì nó quen nhiều văn nghệ sĩ và hát rất hay. Nhưng lúc nãy bảo nó lĩnh xướng thì nó không chịu làm Cường Lê hơi thất vọng:
– Sao lúc tối bảo ông lĩnh xướng thì ông không chịu:

– Buổi tối uống mỗi chai bia thì hát thế nào được, uống ít nên không có hứng —
Hùng Nguyện thẳng thắn nêu vấn đề.

…Cường Lê đang mơ màng thì Hùng Nguyện bật dậy, bật điện rồi đi thẳng sang giường Cường Lê:
– Cường ơi, tôi nghĩ ra rồi bạn ạ, tôi có thằng con rể học nhạc viện ra, nó rất giỏi âm nhạc, và rất hay sáng tác, đã từng đoạt giải sân khấu không chuyên, cháu rất ngoan ông ạ, hay là mình nhờ nó, Thế mà từ nãy tới giờ nghĩ mài không ra, ông thấy thế nào?

Thì ra thằng này rất trách nhiệm, khuya khoắt thế này mà nó vẫn tâm tư chẳng biết vì mấy bạn gái hay vì Dương tái mà nó quyết chí đến vậy, 1h sáng rồi mà nó vẫn quyết tâm cứu vãn tình hình. Cường Lê thấy mừng nhưng sợ phiển nên nước đôi:
– Được thế thì tốt quá, cháu nó có trình độ thì kiểu gì cũng hay rồi…

Tưởng kế hoạch sắp tới của nó là như vậy, nào ngờ nó rút điện thoại điện ngay về Hà Nội cho thằng con rể yêu quý đặt vấn đề ngay như sắp cháy tình:
– …Tình hình gấp lắm rồi, ngày kia là bố và các bác ấy đã biểu diễn cho hơn 300 CESP tại Hồ Cốc rồi nên con phổ nhạc ngay đêm nay cho bố,…Tình hình là nhạc nền có rồi nhưng bác ấy viết tào lao ấy mà,…Hừm! bác ấy nói ngày xưa bác ấy cũng theo học đàn cô Minh Thu nào đấy…không sao đâu bác ấy mới học xong phần: Đồ mi là đồ mi phá… thì thấy cô bạn gái ở Kim Liên xinh quá, thế là bác ấy bỏ đàn theo cô bạn gái để học… cưa, con cứ chủ động sửa theo ý con.

Khi tắt máy nó quay sang Cường Lê đang hóng chuyện, cười tươi rồi ra lệnh:
– Xong rồi, ông bạn thấy thế nào? bây giờ lấy bài hát chuyển cho cháu nó đi.

Chết mẹ rồi, Thằng Cường Lê chột dạ chuyện theo đàn cô Minh Thu là bịa ra cho oai khi nghe hơi một cô bạn gái kể chứ nó biết mặt mũi cô Minh Thu thế nào đâu? thôi kệ, oai tý không sao ? nhưng bản ghi bài hát mà chúng chỉnh sửa lúc nãy Dương Tái cầm vì nó sẽ dạy lại mọi nguời vào ngày mai trên ô tô, nhìn đồng hồ gần 1h30 sáng, Cường Lê phân vân:
– Hay là chuyển bản đầu tiên đã bắn sang máy ông, bản chỉnh sửa Dương tái đang cầm, sợ nó ngủ rồi.

– Không được! phải là bản chuẩn đã có nhạc để cháu nó kiểm tra và chỉnh sửa cho nhanh, gọi Dương tái dậy — Hùng Nguyện khẳng định.

Đến nước này thì lười cũng không được, thằng Cường Lê đành bật điện thoại….

… Vừa mở cửa phòng, Dương tái lấy chai rượu của thằng Thái Diến (SP75) tặng còn hơn một nửa rót ra hai cái cốc to. Bực mình thật, bài hát ca từ thì tạm ổn nhưng cao độ trường độ thì lổn nhổn lại giật đùng đùng, nhạc thì không có, mình đã cố gắng lĩnh xướng hết sức mà thằng Hùng Nguyện kênh kiệu vẫn chê. Đã thế đêm nay bố sẽ thử chuyển sang các giai điệu khác cho chúng mày biết mặt xem mèo nào cắn mỉu nào, mình với Hồng Kiệm cùng chiến chắc chắn sẽ thành công.Nghĩ vậy! nó đưa một cốc rượu cho Hồng Kiệm:
– Uống đi, ông phải giúp tôi chỉnh trang cho chuẩn, bực đếch chịu được.

Hồng kiệm sau khi cùng Dương tái tợp liền ba hớp, rượu vào làm tâm hồn chúng phấn chấn hẳn lên nó nhặt cái gối ôm ở đầu giường kẹp vào trước ngực và tưởng tượng đó là cây guitar fender hằng mơ ước, sửa lại vài thế đứng cho ra dáng phong trần nó bắt đầu: “chịch! phình, phình”. “Chịch, phình, phình”… thấy ổn, làm thêm hớp rượu cho thêm phần phấn chấn nó hắng giọng:
– Có Hồng đây thì yên tâm đi, kiểu gì cũng ổn.

Dương tái bắt đầu đứng dậy, nó đặt tay lên trái tim đầy xúc động rồi từ từ đưa tay lên, miệng ngân vang câu đầu tiên của bài hát với chất giọng Bolero bẩm sinh vào lúc 1h05 sáng.

Được một lúc, Hồng Kiệm dừng miệng đàn, nó cằn nhằn giọng rất lè nhè:
– Lời phải đi theo nhạc, mày hát tự do quá khó chỉnh sửa, bây giờ tao qui định thế này nhé: “chịch” là nốt đen, “chịch chịch” là nốt trắng còn “phình” là nốt móc đơn nhớ chưa? Nào bây giờ lại bắt đầu.

Thế là trong đêm khuya thanh vắng bên bến Ninh Kiều mộng mơ đang có mưa rơi, có hai thằng SP74 mải mê luyện giọng vì một tình yêu của lũ trẻ con khu tập thể ĐHSP HN chuẩn bị cho gala 2019. Một thằng thì đạt tay lên trái tim, dướn người gào lên: “Nơi đây tôi yêu em, nơi đây tôi muốn…em..” thằng còn lại thì nghiêng ngả với cây guita gối ôm, chân gõ theo nhịp phách, miệng gẩy đàn: “Chịch, phình phình. Chịch là phình, Chịch chịnh càng phình…” càng lúc càng điên cuồng, thật là rôm rả.

Thấy Cường Lê mở cửa đi vào Dương tái mừng rỡ vừa rót rượu vừa reo lên:
– A, Cường Lê đây rồi! ông vào xem tôi với Hồng kiệm biểu diễn.

Đón cốc rượu trên tay Dương tái, nghe hai ông bạn vàng biểu diễn quá hay, rượu vào làm cho nó phấn chấn lên, thằng Cường cũng dậm dật nhún nhảy miệng gào theo Dương tái quên béng Hùng Nguyện đang chờ nó mang bài hát về ở dưới phòng.

Hết đoạn một, Dương tái dừng biểu diễn mắt nó long lanh nhìn Cường Lê, miệng cười tươi dò hỏi:
– Ông bạn thấy thế nào ?

-Hay, hay. Cường Lê bình phẩm, Chỉ riêng tâm huyết của chúng nó cũng làm thằng Cường cảm động.

Khoái chí, Dương tái quay sang Hồng kiệm:
– Bây giờ chúng mình chuyển sang rốc xem sao ? ông chuẩn bị đàn đi.

Tợp thêm ngụm rượu, Hồng kiệm vớ lấy cái mũ cao bồi miền tây nước Mỹ chụp lên đầu cho thêm phần long trọng rổi bắt đầu “Chịch chịch, phình…” cho thằng Dương vào lời. Nhìn Dương tái giật đùng đùng như Michael Jackson, thể hiện lời cũng đùng đùng giật: “Tử, trong, con trym. Vẫn, luôn, ngắc ngoải…”, làm cho Hồng Kiệm cũng phải bó lăn ra cười:
– Mẹ cái thằng này, giật vừa vừa không bay mất mẹ nó bây giờ.

Chợt nhớ ra Hùng Nguyện đang chờ ở dưới phòng nhưng thấy hai thằng bạn đang xung quá nên nó không nỡ lấy lại bản nhạc Dương tái đang cầm,

LTTH (SP74)

Bình luận về bài viết này